Advertisement

Một mình nằm trong bệnh viện không người bên cạnh càng khiến tôi thấy tủi thân, đau đớn. Bất giác, tôi nhớ đến chồng cũ và nhắn tin cho anh.

Theo Arttimes.vn:

Tính tôi rất ngang bướng. Nếu là việc tôi muốn làm, tôi sẽ dốc hết sức lực để làm. Nếu người khác bắt tôi làm việc tôi không muốn thì ai nói gì cũng chẳng có tác dụng. Cũng chính vì cái tính khí này mà vợ chồng tôi mới ly hôn.

Chẳng là kết hôn hơn 3 năm, mẹ chồng thúc giục tôi sinh con, chồng cũng rất nóng lòng, nhưng tôi thì không. Bởi khi ấy tôi đang tập trung phát triển sự nghiệp, bây giờ mà bỏ ngang để sinh con thì công sức trước đó coi như đổ sông đổ bể. Cho nên tôi muốn đợi 1-2 năm nữa hẵng sinh con, nhưng mẹ chồng kiên quyết không chịu.

Trong lúc nóng giận, tôi đã có những lời lẽ không phải với mẹ chồng, khiến hai vợ chồng cãi nhau to rồi trực tiếp viết đơn ly hôn. Lần này khác với những lần trước, không ai chịu nhường ai, hôm sau chúng tôi ra tòa ly hôn thật.

Cả hai chia tay trong êm đêm, nhưng sau khi ly hôn chưa bao lâu tôi bắt đầu hối hận. Đi đâu làm gì tôi cũng nhớ tới hình bóng của chồng, nhất là những ốm đau không người chăm sóc tôi lại nhớ anh vô cùng.

Những ngày thường, vào mỗi sáng thức dậy anh đều chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, không quên nấu luôn bữa trưa cho tôi mang đi làm. Đồng nghiệp ai cũng ghen tị vì tôi có một người chồng chu đáo như vậy, ấy vậy mà tôi lại không biết trân trọng.

Advertisement

By admin