Ảnh minh hoạ
Cứ đến mùa hè là chị dâu ở quê lại hồn nhiên gọi điện cho tôi, nói đại khái ý muốn gửi các con mình lên thành phố: “2 cháu trai muốn lên nhà cô chú ở lại, suốt ngày mè nheo mẹ, bảo ở thành phố thích lắm vì có nhiều chỗ vui chơi. Cô chú xem rảnh rỗi thì giúp chị đưa các cháu đi công viên, sở thú, tham quan bảo tàng… để các con trải nghiệm, học hỏi, biết thêm về cuộc sống trên thành phố với nhé”!
Hơn 2 tuần nay, hai cháu ở lại nhà tôi ăn uống, ngủ nghỉ, vui chơi. Tôi phải thức khuya dậy sớm để chăm sóc, giặt giũ, nấu ăn cho tụi nhỏ. Mỗi ngày tính ra phải tốn hết bao nhiêu là gạo, sữa, rau củ quả, thịt… cũng phải chi hết mấy trăm nghìn.
3 con tôi cộng thêm 2 con chị dâu, đứa nào đứa nấy đều đang ở tuổi ăn tuổi lớn nên tụi nhỏ ăn rất khoẻ, một ngày ít nhất cũng 2 hộp sữa, có khi uống tận 3 hộp chia cho 3 bữa sáng, trưa và tối trước khi đi ngủ. Mới chỉ tầm nửa tháng thôi mà tôi đã bảo chồng chi tiền đi chợ mua sắm không biết bao lần. Đến nỗi khi tôi tính lại sổ chi tiêu trong gia đình, nó đã vượt mức cho phép, thậm chí còn âm tiền.
Vậy mà chị dâu chẳng gửi cho tôi một đồng tiền nào phụ vào cả. Nhưng tôi lại ngại mở lời với chị ấy nên chỉ biết than thở, cằn nhằn với chồng, anh ấy lúc nào cũng lắc đầu và bảo: “Thôi, có mấy đồng bạc”.
Ảnh minh hoạ
Gia đình tôi cũng chả khá giả gì nhưng lại cứ phải “mang tiếng” nhà thành phố. Lương giáo viên của tôi ba cọc ba đồng, còn chồng đi làm văn phòng ngày nào cũng đi sớm về khuya. Anh ấy đâu có thời gian ở nhà phụ tôi chăm 5 đứa nhỏ nên không hiểu mỗi ngày tôi đã trải qua những gì.
Dẫu sao tôi đã bỏ công thì chị dâu cũng nên có chút lòng, đằng này gửi con xong thì im ắng hẳn. Chẳng phải chị ấy gửi 2 cháu cho vợ chồng tôi là để đi làm kiếm tiền hay sao. Không biết chị tính gửi các cháu đến bao giờ, chứ nhà tôi đang càng ngày càng cạn kiệt cả sức lẫn tài chính rồi.
Chưa dừng lại ở đó, ban đầu khi gửi 2 con trai, chị dâu còn bảo với tôi là các cháu ngoan lắm, đã được mẹ dặn dò cẩn thận những điều cần thiết khi lên nhà cô chú ở rồi nên tôi không phải lo lắng hay gặp phiền phức gì đâu. Nhưng tôi nào có ngờ những gì chị dâu nói chỉ xảy ra được đúng 1,2 ngày đầu tiên. Còn lại các ngày sau đó tôi như lạc cả giọng, mất cả tiếng vì phải la rầy tụi nhỏ quá nhiều.
Nhưng thực sự không mắng thì không được, dù sao 2 thằng bé cũng là cháu tôi nên tôi nghĩ mình cũng có quyền dạy dỗ và uốn nắn để đứa trẻ ngoan hơn. Trong khi 3 con tôi từ nhỏ đã được rèn nề nếp, mọi hoạt động sinh hoạt hàng ngày các con đều theo kỷ luật, ngăn nắp và gọn gàng.
Ngược lại, 2 cậu nhóc nhà chị dâu thì đụng đâu để đó, sờ tới đâu là đồ sứt chỗ này, mẻ chỗ kia. Tụi nhỏ rất nghịch, vô ý tứ dù là lúc ăn uống, tắm rửa hay ngủ nghỉ. Thậm chí, ngay cả kỹ năng chăm sóc bản thân mà các cháu cũng không thành thạo khiến tôi phải nhắc nhở ngày này sang ngày khác.
Điều đáng nói hơn nữa là kể từ lúc các cháu lên nhà tôi, tôi để ý tụi nhỏ cực kỳ thích xem tivi. Ra ngoài chơi thì thôi, chứ ở nhà là ngày mở hoạt hình, nghe nhạc, xem hài 7749 lần. Đến nỗi không riêng gì tiền ăn uống tăng, mà tiền điện cũng gấp đôi tháng trước khiến tôi xây xẩm mặt mày.
Với tình hình thế này tôi nghỉ không ổn, mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi có nên “mở lời” với chị dâu để chị hỗ trợ một chút tài chính không?