“Anh ơi, được chưa? Cứ lên lên – xuống xuống như này em kiệt sức rồi. Thôi anh tha cho em đi, em sợ mình ngất nếu tiếp tục mất. Em yếu lắm, hay cho em nghỉ giữa hiệp 30 phút nhé”.
Quen và yêu anh trong khoảng thời gian đi học thạc sĩ ở nước ngoài. Lần đầu tiên xa quê sang xứ người, tôi thấy mình thật may mắn khi quen và yêu được anh chàng Tây khá điển trai và vô cùng tâm lý. 2 năm bên nước ngoài, cũng là 2 năm đẹp nhất của tôi.
Tôi vẫn còn nhớ như in khoảng thời gian ấy, anh giúp tôi vượt qua sự cô đơn và những hôm nhớ nhà da diết. Chính anh, chính anh là người truyền cho tôi sức mạnh để bước tiếp và hoàn thành chương trình học của mình ở đây. Kết thúc 2 năm học, tôi giành được tấm bằng loại ưu và hoàn tất mọi công việc về nước. Ngày tôi về cũng là ngày anh cầu hôn tôi, anh bảo anh muốn bên tôi suốt cả cuộc đời. Cảm động trước tấm chân tình của anh, tôi vui vẻ đồng ý và đưa anh về Việt Nam ra mắt bố mẹ.
Thú thực cưới 1 anh chàng Tây là điều bố mẹ tôi không muốn. Nhà có mỗi đứa con duy nhất, giờ tôi lấy chồng nước ngoài con như mất con. Chính vì lý do đó mà bố mẹ cương quyết không cho tôi đến với anh, nhưng khi anh nói cưới xong xin ở rể nhà tôi bố mẹ liền suy nghĩ lại và cho chúng tôi đến với nhau.