Thời gian yêu nhau Lan về nhà tôi chơi còn tôi chưa về nhà em vì em nói chưa phải là thời điểm thích hợp đưa tôi về. Nếu đưa tôi về chơi chắc chắc bố mẹ sẽ không ưng, hai đứa sẽ khó tiến tới. Tôi hiểu sự lo lắng của em, chẳng gì em cũng là lá ngọc cành vàng của bố mẹ, gia đình lại có điều kiện. Ông bà chắc chắn sẽ không yên tâm giao con gái cho một thằng trong tay chưa có gì như tôi cả.
Thời gian yêu nhau Lan về nhà tôi chơi còn tôi chưa về nhà em vì em nói chưa phải là thời điểm thích hợp đưa tôi về.
Vậy là 2 đứa lại nỗ lực tột cùng suốt 3 năm sau đó. Tình yêu vẫn cứ bền đẹp, công việc của chúng tôi cũng ổn định dần, tôi làm trong làm ngoài nên thu nhập cũng khá. Nhưng đúng lúc hai đứa tính chuyện đưa nhau về ra mắt thì chuyện không đoán trước được lại sảy ra. Bố mẹ đòi bằng được em phải về nhà làm ở cơ quan cũ của bố em và lấy con ông giám đốc. Gia đình hai bên đã nói chuyện hết với nhau rồi, cậu ấy là bạn cấp 3 của em nên cũng không phải người xa lạ.
Nếu như 3 năm trước tôi thấy em phản đối kịch liệt chuyện bố mẹ bắt về thì lần này Lan có vẻ chùn bước. Em bảo bố em đợt này bệnh lại tái phát, một tháng 30 ngày thì ông vào viện 20 ngày rồi, thế nên em không muốn làm đứa con bất hiếu mãi. Tôi lúc đó như một kẻ bất lực, sắp mất người con gái tôi yêu thương nhưng lại chỉ biết đứng nhìn chẳng biết làm thế nào để giữ em lại cho riêng mình.
Lan khóc nhiều lắm, em nói có nói chuyện của chúng tôi cho bố mẹ biết nhưng ông bà nhất định không đồng ý, nói phải cưới con ông giám đốc. Ông bà bảo ông bà không thể là kẻ bội ước được, như thế không còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa. Vậy là cuối cùng Lan đành phải nghe theo lời bố mẹ, thu xếp về quê lấy chồng. Tôi và cả em đều đau khổ.
Đêm cuối cùng chia tay, chúng tôi ở bên nhau rất lâu. 12 giờ đêm tôi bảo đưa em về để mai em ra xe sớm nhưng rồi Lan lại không chịu, em bảo: “Đêm nay em muốn ở lại đây với anh”. Vậy là đêm ấy chúng tôi lao vào nhau như hai con thiêu thân, với bao nhiêu tình cảm dồn nén suốt 4 năm tưởng sống c.hết không thể chia lìa. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì em đã đi từ khi nào chỉ nhắn lại cho một một tin ngắn gọn: “Quên em đi và tìm hạnh phúc mới”.
Tôi đau khổ đến cùng cực, giá như tôi đủ dũng cảm để có thể về nhà em, cầu xin bố mẹ em cho chúng tôi bên nhau… Đằng này tôi lại là một thằng hèn nhát, nên đã để mất em…
Tôi hận chính bản thân mình, giờ thì đã quá muộn rồi, sáng ngày mai em đã về nhà chồng, chẳng còn có thể làm gì khác được. Sau đêm ấy Lan cũng cắt đứt mọi liên lạc với tôi, có lẽ em muốn toàn tâm toàn ý với gia đình. Nhiều lần gọi vào số máy của em mà không liên lạc được, tôi chỉ biết ôm nỗi buồn một mình suốt 5 năm qua như thế, trong tôi chưa bao giờ xóa nhòa được hình bóng của Lan. Dù đã lên tới chức trưởng phòng, có rất nhiều bóng hồng vây xung quanh nhưng nói chuyện kết hôn tôi vẫn không thể.
Một tuần trước, đang ngồi uống cà phê cùng đồng nghiệp thì bất ngờ tôi gặp lại Huệ – cô bạn học cùng lớp với tôi và Lan và cũng là bạn cùng quê với Lan. Sau khi ra trường Huệ về quê làm luôn nên bọn tôi mất liên lạc với nhau, lần này Huệ cho con ra Hà Nội chơi nên tình cờ mới gặp:
– Huệ, có phải Huệ không vậy? – tôi rối rít gọi.
– Hùng, đúng Hùng rồi.
Nhân cơ hội này tôi hỏi thăm luôn về Lan.
– Huệ có hay gặp Lan không.
– Mình…, Hùng lấy vợ chưa?
– Mình chưa, Huệ có số Lan không cho mình với.
– Lan mất rồi Hùng ạ. Nó bị ung thư, ngày ấy nó bỏ cậu về không phải là lấy chồng đâu mà là vì nó biết bệnh nó đấy. Nó không cho ai nói với Hùng cả, nó muốn người nó yêu không phải đau khổ, nó muốn Hùng quên nó nhanh nhất để tìm hạnh phúc mới. Nhưng thật không ngờ…
Tôi quỳ sụp xuống đất. Không, không thể như thế được. Lan của tôi không thể c.hết được, tại sao, tại sao? 5 năm qua nếu tôi dũng cảm đi tìm em thì giờ đâu có thể này, lúc nào tôi cũng là thằng đàn ông hèn nhát và yếu đuối. Tôi hận, tôi hận chính bản thân mình. Lan ơi… giờ anh biết tìm em nơi đâu…