– Hổm rày trời nắng quá, tui đi có xíu là mệt, cũng may có con Ri nó qua nó chở.
Nói đoạn, cụ Út vẫy vẫy cái tay. Từ xa, một người phụ nữ lớn tuổi đạp chiếc xe cũ, chạy tới. Sau một hồi loay hoay, cụ Út vịn chặt đôi tay run run của mình vào người cô Ri rồi leo lên xe, cả hai lại bắt đầu một ngày mưu sinh vất vả.
Hơn 10 năm nay, cô Ri trở thành người bạn đồng hành của cụ Út dù cả 2 chẳng bà con, thân thích
“Tui đợi má mất mới dám lấy chồng, dè đâu má thọ đến 100”
– Cô ơi, cho cháu hỏi nhà bà Út trầu, bà cụ còng lưng đi nhặt ve chai á cô.
– Giờ hén, con đi thẳng đường Đinh Bộ Lĩnh này, đến chỗ phường 2 rồi hỏi người ta chỉ cho. Tội nghiệp bả, giờ sống một mình, không con không cái, tầm này là bả đi lượm ve chai ở khu này này.
Để có tiền trang trải cuộc sống, mỗi ngày bà Út được người hàng xóm tốt bụng đèo đi lượm ve chai
Người phụ nữ bán trái cây hay người dân ở TP. Mỹ Tho (Tiền Giang) chẳng còn xa lạ với hình ảnh bà Đinh Thị Điểu (thường gọi là cụ Út trầu). Dù đã 90 tuổi nhưng cụ chẳng có gia đình, chồng con, mỗi ngày cụ Điểu được cô Lê Thị Ri (65 tuổi, hàng xóm) đèo trên chiếc xe đạp cũ để đi nhặt ve chai. Gom góp vài ngày, có khi cả tuần mới bán một lần, chia ra mỗi người cũng được vài chục ngàn, đủ mua rau mắm qua ngày.
– Hồi đó má tui đẹp dữ lắm, má gả tui mà tui không chịu, còn có 2 mẹ con thôi, tui đi lấy chồng rồi má ở với ai.
– Ngày xưa khó lắm, đâu phải như bây giờ, mấy anh chị khác đi hết rồi, có mình tui thôi. Nên tui ở vậy nuôi má, tính đợi khi nào má mất rồi tui mới lập gia đình. Mà dè đâu má tui thọ tới 100 tuổi lận, khi đó tui gần 70 rồi, có lấy chồng được nữa đâu.
Nói rồi cụ Út lấy tay cuộn lại gói trầu, trầm ngâm.
– Tui nhớ má, hồi đó cực nhưng có má, có con, giờ còn mình ên.
Ở cái tuổi gần đất xa trời, quanh đi quẩn lại chỉ còn mình ên…
Dù nhà có đông anh chị em nhưng sau khi lập gia đình, mỗi người đi tứ xứ để làm ăn, chỉ còn mỗi cụ Út ở vậy để chăm sóc cho má. Vì nhà không có đất, có vườn nên ai kêu gì, cụ Út làm nấy, cuộc sống đắp đổi qua ngày.
“Giờ anh chị tui cũng chết hết rồi, tui đi lượm ve chai với bả (cụ Út chỉ tay về phía cô Ri), có ai cho từ thiện thì xin gạo ăn, mỗi ngày kiếm được mười mấy ngàn thôi”, cụ Út cười nghẹn.
Tình bạn “ve chai” trên chiếc xe đạp cũ
Hàng ngày đi lượm ve chai chỉ đủ cho cụ Út mua rau mắm, tằn tiện sống qua ngày. Căn nhà dựng tạm trong con hẻm nhỏ mà cụ Út đang sống cũng nhờ mạnh thường quân cất cho.
Thương thì ai cũng thương, nhưng đâu phải ai cũng sẵn lòng giúp đỡ cụ Út. Mấy tháng trước có người cho cụ 1 triệu đồng, tiền cầm bỏ túi chưa kịp xài, cụ đã bị kẻ gian lấy mất.
Hỏi có tiếc không, cụ Út đáp: “Cái nghèo nó đông lắm”, rồi cười, vẻ chua chát.
Bà Út cười nghẹn khi nói về hoàn cảnh của bản thân
Có lẽ suốt mười mấy năm đi lượm ve chai, điều cụ Út hạnh phúc nhất là được gặp gỡ và quen biết với cô Ri. Dù cho, người phụ nữ này cũng chẳng giàu có về tiền bạc, có khi còn nghèo hơn, nhưng mà họ quý nhau vì chữ nghĩa, chữ tình.
“Bả đi lượm ve chai, tui thấy bả đi lọm khọm nên chở bả đi cùng”, cô Ri vừa nói, vừa nhìn cụ Út, vui vẻ.
Mỗi ngày, cô Ri đều đạp chiếc xe cũ đến nhà cụ Út để chở bà đi lượm ve chai. Hai người đi từ tờ mờ sáng cho đến tối muộn, cứ ở mãi ngoài đường, ai cho gì thì ăn nấy. Có hôm hết tiền, nhà chẳng còn đồ ăn, 2 người lại chia nhau ổ bánh mì không và 2 ngàn trà đá. Ngót nghét vậy mà đã hơn chục năm, 2 con người không bà con, thân thích bỗng trở thành chỗ dựa, giúp đỡ nhau sống qua ngày.
“Tui đâu có giúp gì được cho bả”, cô Ri cười hiền khô.
Căn nhà trọ xập xệ chẳng có vật gì đáng giá của cô Ri được thuê với mức giá 600.000 đồng
Dù hoàn cảnh cũng chẳng khác gì cụ Út, thậm chí còn khó khăn hơn khi cô Ri còn phải chăm sóc cho người chồng bệnh tật nhưng hễ ai cho cái gì ngon, cô Ri đều nghĩ đến cụ Út, san sẻ với nhau từng gói mì, lon gạo.
– Sáng nay người ta cho tui 2 miếng thịt mỡ, về tui lấy một miếng, cho bả một miếng để kho ăn. Tui thương bả dữ lắm, cô Ri vừa dứt lời, bà Út liền nói.
– Con Ri nó nghèo, nhưng nó thương tui.
Trong căn nhà xập xệ, 2 người phụ nữ lớn tuổi ngồi bên đống ve chia vừa lượm được, chốc chốc, đôi tay run run của cụ Út lại vịn lấy cô Ri để giữ thăng bằng. Ở cái tuổi 90, sức khỏe cụ Út ngày một yếu, người cũng chẳng còn minh mẫn như trước, lúc nhớ, lúc quên. Hơn ai hết, cô Ri hiểu điều đó.
Rồi một ngày không xa, trên chiếc xe đạp cũ đi lượm ve chai, có thể chỉ còn mỗi cô Ri.
“Nếu bả chết đi, chắc tui buồn lắm”!.