Lương tháng 8 triệu mà vợ tôi dám mua cái váy 2 triệu diện Tết, đuổi về nhà đẻ còn kêu oan
Tôi không hiểu vợ mình tính toán kiểu gì nữa mọi người ạ. Đáng lẽ là phụ nữ, cô ấy phải biết vun vén cho gia đình. Đằng này cưới nhau mà chẳng có nổi vài trăm triệu trong tài khoản tiết kiệm thì quá kém.
Vợ chồng tôi đều xuất thân bình thường, bố mẹ không phải những người giàu có nên ngay từ đầu, chúng tôi đã xác định là sẽ phải tự lực cánh sinh. Trước kia tôi làm được bao nhiêu sẽ đưa hết cho mẹ. Sau khi kết hôn, vợ tôi thấy vậy thì không đồng ý. Cô ấy bảo:
“Chưa vợ anh muốn đưa ai thì tuỳ. Còn khi đã có gia đình riêng, anh phải đưa cho em giữ. Nhà cửa cần chi tiêu gì, em sẽ đứng ra lo hết”.
Nghe vợ nói cũng có lý, tôi mới chuyển hết tiền cho vợ. Bình thường tôi làm được 20 triệu, tôi giữ lại 5 triệu tiêu vặt và xăng xe, số còn lại đưa vợ giữ cả. Cứ nghĩ cô ấy sẽ biết lo toan và tiết kiệm. Đằng này, vợ tôi cầm được tiền thì sinh ra cái tính sĩ diện và tiêu tiền vô tội vạ.
Chẳng hạn đợt em gái tôi kết hôn, đã bảo chỉ cho con bé 2 chỉ vàng như người ta là được rồi. Vậy mà cô ấy nhất quyết không chịu, còn phản bác:
“Anh đúng là chẳng nghĩ sâu xa gì cả. Nhà có 2 anh em, cô út đi lấy chồng mà cho ít quá thì người ta đánh giá nhà mình. Em kệ đấy, em mua cho cô ấy cái kiềng 5 chỉ rồi”.
Thế mà vợ tôi làm thật mọi người ạ. Hôm cưới nhìn vợ chồng tôi lên trao 5 chỉ vàng mà ai cũng trầm trồ. Còn tôi thì thấy việc này chẳng cần thiết. Bởi chúng tôi đã giàu có gì đâu. Sau đợt ấy, tôi cũng dặn vợ là đừng có sĩ diện rồi cái gì cũng tự bỏ tiền ra. Vậy mà vợ tôi có nghe đâu.
Chẳng nói đâu xa, năm nào nhà tôi cũng tiêu đến 20 triệu cho Tết. Cháu bên nhà vợ tôi rất đông. Vì thế, tôi bảo cô ấy cứ mừng mỗi đứa 20 nghìn. Dù sao lì xì cũng là lấy may, đặt nặng vật chất làm gì, tạo điều kiện cho bọn trẻ hư hỏng. Vợ tôi độp lại luôn:
“Thời giờ anh đi từ thành phố về, mừng cháu được 20 nghìn thì người ta cười cho thối mũi. Chí ít cũng phải 50 nghìn anh ạ”.
Đấy, thế là lúc về quê, vợ tôi cứ rút tiền mừng tuổi mỗi đứa 50 nghìn. Chẳng mấy chốc mà bay luôn vài triệu. Tôi nhìn cảnh đó chỉ muốn giật ngay tiền lại. Nhưng mình là đàn ông, làm thế người ta đánh giá nên tôi cũng cố vui vẻ cho xong chuyện.
Còn chuyện biếu bố mẹ cũng khiến tôi đau đầu. Bình thường mỗi năm tôi biếu ông bà 3 triệu. Khi kết hôn, tôi nói vợ chia đôi, mỗi nhà một triệu rưỡi để không bị ảnh hưởng đến chi tiêu. Vừa nghe đến đó, vợ tôi đã giãy nảy lên:
“Thôi, anh muốn thì đi mà biếu cả cho bố mẹ anh ấy. Còn đưa cho bố mẹ em triệu rưỡi, có khi ông bà đuổi về luôn. Anh nghĩ gì mà nói ra con số đấy? Đi làm cả năm có ngày Tết cũng phải tính toán vậy cơ à?”.
Nghe vợ nói vậy mà tôi chịu luôn. Người ta bảo lựa cơm mà gắp mắm. Còn vợ tôi thì cứ thích mấy cái sĩ diện hão. Nhiều nhà biết con cái không có tiền, họ còn không lấy cơ. Nhà tôi khó khăn mà nghĩ đến bố mẹ là tốt lắm rồi.
Cũng vì những năm trước vợ tiêu tiền vô tội vạ nên năm nay, tôi nói sẽ tự mình chi tiêu tất cả. Ngay cả tiền thưởng Tết, tôi cũng không đưa cho cô ấy. Vợ tôi ngoài mặt thì không nói gì nhưng lại âm thầm chống đối khiến tôi khó chịu vô cùng. Hôm bữa thấy cô ấy có chiếc váy mới, tôi hỏi thì vợ hí hửng khoe:
“Đẹp không? Em vừa mua đấy, để dành mấy nữa diện Tết”.
Tôi hỏi bao nhiêu tiền thì vợ bảo vài trăm. Nhưng rồi hôm nay, tôi thấy chị trưởng phòng công ty mình mặc chiếc váy y hệt như vậy. Hỏi ra mới biết hai người mua cùng một hãng. Thấy tôi bảo vợ mình cũng vừa mua, sếp vô tư nói:
“Khiếp, vợ chú cũng chịu chi đấy chứ. Cái váy 2 triệu cũng xuống tay mua”.
Nghe vậy, tôi hỏi đi hỏi lại giá tiền chiếc váy, cuối cùng chị ấy còn cho tôi cả số của nhân viên bán hàng bên đó để hỏi. Và khi tôi gọi thì họ báo đúng là chiếc váy ấy có giá 2 triệu, dạo gần đây cũng không có đợt giảm giá nào. Đấy, vợ tôi lương tháng 8 triệu mà dám mua cái váy đắt tiền như thế chỉ để mặc Tết thì có đáng không? Tôi bực quá nên về nhà quát cho vợ một trận. Kết quả vợ chồng nói qua nói lại, tôi gọi thẳng cho bố mẹ vợ kể hết nỗi lòng mấy năm nay. Sau đó, tôi cũng bảo luôn là sẽ gửi vợ về nhà đẻ. Để xem ông bà dạy con thế nào, chứ tiêu pha kiểu này thì tôi cũng đến sạt nghiệp. Nghĩ mà bực quá mọi người ạ. Vợ tôi đi mấy hôm rồi nhưng không thấy gọi về xin lỗi chồng một câu. Cứ thế này thì tôi chưa biết giải quyết ra sao. Mọi người cho tôi xin lời khuyên nhé!