Siêu âm con gái vợ khóc lên khóc xuống, chồng bảo: “Về cứ nói con trai cho anh, sau đẻ ra tính tiếp” và cái kết 𝚜ố𝚌
Em nói dối đứa bé là con trai, bố mẹ chồng đối xử khác hẳn trước. Nhiều lúc bà hầm gà cho em ăn mà em nuốt không trôi. Đến ngày em trở dạ cả nhà chồng lao vào viện nín thở chờ đợi và rồi… Người …
Người ta bảo phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng quả không sai. Mỗi lần nghĩ tới chồng mình em lại bật khóc, không phải vì anh ấy tệ bạc hay phản bội em mà em khóc vì cảm động với những gì anh đã làm cho mình.
Em và chồng yêu nhau từ thời con học đại học, khi đó 2 đứa sướng khổ có nhau. Nhiều lúc cuối tháng hết tiền gói mì tôm sửa nửa vẫn thấy ngon và hạnh phúc. Có lần anh lên em chơi mà chẳng đủ tiền đi xe bus về, túi em còn 10 nghìn đưa cho anh. Khi đó anh bảo: “Sau này anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để em không phải chịu khổ”.
Rồi ra trường đi làm được 2 năm thì em dính bầu, hồi đó bố mẹ chồng em ghê lắm không cho 2 đứa cưới vì ông bà chê em ở xa lại không hợp tuổi chồng. Bố anh gia trưởng không chấp nhận việc em có bầu trước, khi đó em sợ hãi bất cần thậm chí nghĩ đến việc tự tử.
Nhưng sau cùng bọn em vẫn được cưới nhau vì chồng em đấu tranh mạnh mẽ. Em còn nhớ như in khi đó anh bảo: “Không cưới cũng được nhưng con thì không được bỏ, có thì đẻ, vợ chồng thương nhau là đủ việc gì mà em phải khóc”.
Cưới nhau về bố mẹ chồng tỏ thái độ ghét em ra mặt, 1 phần vì họ không thích em từ trước 1 phần vì em bầu con gái. Bố mẹ anh khá gia trưởng cổ hủ, vì nhà được mỗi anh là con trai nên họ chỉ thích cháu trai mà thôi.
Ngày em sinh con, mẹ em ở xa có mỗi chồng em là chị đi chạy lại lo mọi thứ. Mẹ chồng thì kêu mệt kêu bận nên vào viện ngó qua cháu qua loa vào cái rồi bỏ đi choi với bạn. Tủi thân và buồn lắm nhưng cũng may em có chồng bên cạnh. Đợt đó chồng em sụt mất 5 kí vì thức đêm pha sữa thay bỉm cho con.
Nhiều đêm tỉnh dậy chẳng thấy chồng con đâu, em lén ngó ra cửa thì thấy anh đang gật gù ru con ngủ, sợ để con trong phòng con khóc khiến em tỉnh nên bố con cứ ngồi ngoài phòng khách. Nhìn cảnh đó em ứa nước mắt, thấy yêu và thương chồng gấp bội. Bố mẹ chồng thì chẳng quan tâm tới cháu gái còn chồng thì cưng nựng con suốt ngày, đi đâu cũng kêu nhớ con làm gì cũng nhắc đến con.
Khi con gái em được 3 tuổi thì em bắt đầu nghĩ đến chuyện bầu bí. Lần này em cố ăn uống khoa học rồi uống thuốc mẹ chồng cắt để sinh con trai. Áp lực trong em lớn lắm, có lần mẹ chồng em còn nói thẳng: “Lần này mà đẻ vịt giời nữa thì mày chuẩn bị tinh thần cho thằng Nam đi kiếm con trai bên ngoài đi là vừa”.
Những câu nói như mũi dao đâm vào tim khiến em đau đớn, nhưng em không dám nói gì với chồng vì sợ anh cãi nhau với mẹ. Rồi em dính bầu, mấy ngày đó em thấp thỏm chờ đến 3 tháng để đi siêu âm. Chắc không chỉ mỗi em nín thở chờ kết quả mà cả chồng em và bố mẹ chồng nữa. Khi bác sĩ nói là con gái, em òa khóc nức nở em chỉ mong kết quả đó nhầm nhưng mấy lần sau vẫn vậy. Chồng em ôm vai vợ. Ra đến ghế đá em vẫn khóc:
– Anh ơi làm sao đây, kiểu này em bị tống ra khỏi nhà mất.
– Hâm à, có con mà khóc như thế con buồn thì sao. Về nhà em cứ bảo với bố mẹ bầu con trai cho anh, đến lúc sinh sự đã rồi ông bà không làm được gì đâu.
– Nhưng em sợ lắm.
– Sợ cái gì, con mình thì mình nuôi ông bà có nuôi và sống với nó cả đời đâu mà mình sợ. Ông bà trăm tuổi mất anh thờ cúng, còn anh chết con anh thờ cúng hay không không quan trọng, chết là hết chứ gì, lo vớ lo vẩn. Em lau nước mắt đi, đầy người còn không đẻ được kia kìa.
Suốt 9 tháng 10 ngày sống trong cảm giác sợ hãi thấp thỏm mất ăn mất ngủ vì nói dối. Bố mẹ chồng đối xử khác hẳn trước khiến em càng áy náy, nhiều lúc bà hầm gà cho em ăn mà em nuốt không trôi. Đến ngày em trở dạ cả nhà chồng lao vào viện, em khóc nắm chặt tay chồng:
– Yên tâm có anh đây rồi, anh luôn bên mẹ con nên cứ yên tâm mà đẻ.
Vào phòng đẻ, em cứ nhắm chặt mắt không dám nhìn vì sợ nếu biết tin con gái chắc bố mẹ chồng sẽ xỉu hoặc sẽ đuổi em không cho em về nhà luôn. Đứa bé chào đời là con gái thật, phép màu mà em luôn cầu mong nó xuất hiện đã không xảy ra.
Đẻ xong bác sĩ khâu vá cho em rồi bảo y ta đẩy em qua phòng hồi sức sau sinh, nhưng em sợ bảo cô ấy: “Cho em ở đây tý, em ra ngoài sợ mẹ chồng sẽ mắng chửi vì sinh con gái chị à”. Thấy thế cô y tá liền bảo:
– Làm gì có, nãy em thấy ông bà ôm cháu cưng nựng lắm mà.
– Chắc chị nhìn nhầm ai rồi, bố mẹ chồng em ghét con gái lắm.
– Không nhầm đâu, ông bà đang chờ để hỏi thăm sức khỏe chị kia kìa.
Lúc đó em không tin vào tai mình nữa, ra khỏi phòng chồng em thở phào: ‘Ơn giời mẹ tròn con vuông, bà xã anh giỏi quá”. Mẹ chồng em không cau có chỉ bảo:
– Cố nghỉ ngơi đi con nhé, cháu gái mình khỏe mạnh vậy là vui rồi.
Em có nghe nhầm không, em nghĩ mình đang mơ chăng. Khi mẹ chồng đi ra ngoài mua đồ ăn còn bố chồng về nhà đón con gái đầu của em thì chồng em bảo:
– May quá lúc nãy có 2 vụ xảy ra khiến ông bà sáng mắt ra em à. 1 vụ bác sĩ chửi bố mẹ và bà nội te tua vì con sốt mà không chịu đưa đi viện để nó bị bại liệt. Hỏi ra mới biết do con dâu đẻ con gái nhà chồng ai cũng quay lưng khiến cô vợ trầm cảm ghét luôn cả con, đến khi con co giật lâu quá mới đưa vào thì muộn rồi, nghĩ mà xót.
Vụ thứ 2 là có 1 chị vừa sinh xong đã chết, cả nhà đau khổ lắm. Ông bà thấy thế nên sợ rồi tỉnh ngộ ra em à. Phụ nữ đúng là khổ quá mà, cái gì cũng bị đổ lên đầu nghĩ mà ức thay.
– Khổ thân, sao mà lắm hoàn cảnh éo le vậy.
Em ứa nước mắt vì thương họ và ứa nước mắt vì bố mẹ đã hiểu.
– Anh à, cảm ơn anh đã luôn bên cạnh và hiểu cho em.
– Hâm, vợ chồng thì phải thế chứ, em cố nghỉ ngơi đi nhé, chiều anh bảo bố đưa con gái vào thăm mẹ thăm em nhé.
– Dạ.
Từ đó không ai dám nhắc chuyện cháu trai cháu gái nữa, em cũng được thở nhẹ nhàng hơn. Còn chồng em vẫn vậy con gì cũng yêu cũng chiều hết, càng ngẫm em càng thấy may mắn khi gặp được anh ấy và được chung sống đến suốt đời.