Tôi thấy nhiều chị cứ vào than thở, kể thời gian chửa đẻ ở nhà chồng giống như đi đày, mẹ chồng không chăm sóc chu đáo. Các chị còn được bà nấu cho ăn là sướng rồi, đòi hỏi gì nữa. Tôi đây đẻ 10 ngày dậy làm việc nhà như thường nhưng thấy chẳng làm sao cả.
Tôi lấy chồng là con út nên vẫn sống chung với bố mẹ anh. Ông còn khoẻ, nghỉ hưu rồi nhưng xin đi làm bảo vệ, còn bà là bác sỹ mở phòng khám tư.
Cưới được hơn năm tôi sinh bé đầu lòng, giờ một nách 2 đứa, thằng út mới được 7 tháng. Mẹ tôi mất chục năm nay nên không có bà ngoại chăm như người ta. Mẹ chồng vẫn đi làm nên tôi không nhờ được gì nhiều.
Ảnh minh họa: Nguồn tvmag.drama
Sinh đứa đầu tiên bà nội chăm 3 ngày trong viện rồi sau đó hai vợ chồng tự vật lộn với con. Ở chung nhà nhưng bố mẹ chồng có việc của ông bà nên không phải lúc nào cũng hầu con dâu đẻ được. Mẹ chồng tôi nói ráo từ trước:
“Hai mẹ con tự chăm nhau nhé! Phòng khám đông bệnh nhân nên bà nội không nghỉ được”.
Tôi cũng vui vẻ:
“Vâng, mẹ cứ đi làm đi, con khoẻ rồi”.
Đẻ được chục ngày, vết mổ của tôi vẫn còn đau, đi lại phải cúi lom khom chưa đứng thẳng được. Cả nhà đi làm hết nên tôi đành mò xuống bếp nấu nướng, pha sữa cho con. Tranh thủ lúc con ngủ mình dọn dẹp, cơm nước để bố mẹ chồng về ăn. Mình còn yếu làm mấy việc nhẹ nhàng thôi, nấu cơm, quét nhà thì có gì mà nặng nhọc. Mọi người bảo phải kiêng nước lạnh nên tôi cũng đeo găng tay thấy chẳng sao cả.
Xong việc nhà rồi mệt quá thì vào ôm con nằm nghỉ. Con tôi nó cũng quấy lắm chứ chẳng ngoan đâu, ban ngày ngủ tít mít rồi thức nguyên đêm. Tôi cũng một mình bế con chứ bố mẹ chồng đi làm về mệt có đỡ đần được tí nào.
Vậy nên ban ngày lúc con ngủ mà xong việc nhà tôi cũng tranh thủ chợp mắt, như thế đêm mới có sức trông nhau. Đứa đầu tôi chưa có nhiều kinh nghiệm nên vất vả mà chẳng kêu ca phàn nàn với ai. Con mình đẻ ra mình phải có trách nhiệm chứ trông monggì. Mọi người thấy tôi làm việc nhà sớm nên hay hỏi:
“Sao không kiêng được sau này khổ lắm đấy”.
Tôi biết vậy, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Đến đứa thứ hai có nhiều kinh nghiệm rồi nên đỡ hẳn. Tôi chỉ nhờ mẹ chồng bế cháu mấy ngày ở viện, về nhà tôi tự lọ mọ xuống bếp làm việc này việc kia chứ không nằm lì một chỗ.
Ảnh minh họa: Nguồn tvmag.drama
Buổi chiều mẹ chồng về có giúp được cơm nước thì tốt, còn đâu tôi làm tất. Đến giờ hai vợ chồng cứ phân công nhau ra, anh chăm thằng lớn, đưa đón nó đi học còn tôi ở nhà vật lột với đứa nhỏ.
Ở chung nhà nhưng tôi chẳng đòi hỏi mẹ chồng phải cơm nước phục vụ mình hết tháng cữ. Thỉnh thoảng bà rảnh bế đỡ cháu là tốt lắm rồi. Nhiều chị được mẹ chồng nấu nướng, phục vụ tận miệng nhưng vẫn chê bai, than thở. Ai chẳng chửa đẻ, sao cứ phải bắt mẹ chồng hầu mình nhỉ. Lúc yếu thì nằm nghỉ ngơi còn khoẻ rồi dậy làm việc, tự thân vận động chứ đừng trông cậy vào ai, phiền lắm.
https://www.webtretho.com/f/me-chong-nang-dau/toi-sinh-10-ngay-da-day-com-nuoc-lam-viec-nha-ai-chang-de-dung-doi-hoi-me-chong-hau-minh?fbclid=IwAR1gyrs8vAxjYv7SlYQZ3raavlYfEXNHqYKfkUnKFbbLW_N9slLpNZptgWU