Advertisement

Cuộc trò chuyện của bố mẹ giữa đêm khuya khiến tôi bàng hoàng. Hóa ra bao nhiêu năm nay, họ đã giấu tôi một sự thật.

Tôi là con một, lớn lên trong gia đình nghèo khó. Chính vì vậy sau khi ra trường, tôi không vội yêu đương, kết hôn sớm mà muốn dành thời gian báo hiếu cho cha mẹ. Tuy nhiên kiếm tiền quả thật không dễ dàng, dù cố gắng, mỗi tháng sau khi trừ đi chi phí ăn ở trên thành phố, tích lũy cho tương lai chút ít, tôi chỉ dư ra biếu bố mẹ được vài ba triệu, hỗ trợ ông bà chi tiêu.

 

Cách đây 2 tháng, khi đang đi nhậu với bạn bè, tôi được một cụ bà mời mua vé số. Nghĩ mua ủng hộ bà một vé chứ bản thân không mê đỏ đen, ngờ đâu hôm sau tôi đã trúng giải độc đắc 10 tỷ đồng.

Tự nhiên có số tiền lớn trong tay, tôi dự định sẽ chia ra 3 phần. Một phần để mở cửa hàng kinh doanh, một phần tích lũy, phần còn lại, tôi sẽ xây cho bố mẹ ngôi nhà mới.

Nhà của tôi đã cũ nát, xập xệ, trời mưa phải mang chậu ra hứng vì dột. Ước nguyện lớn nhất của tôi là xây cho bố mẹ một căn nhà, để ông bà vui sống trong những năm tháng tuổi già cuối cùng đã sắp thành hiện thực.
Khi nghe tôi nói về chuyện trúng số và xây nhà, bố mẹ không vui mừng lắm mà nét mặt có phần hoang mang, lo lắng. Bố tôi từ chối: “Bố mẹ đã nhiều tuổi rồi, chẳng biết còn sống được mấy nỗi, xây nhà làm gì. Con cứ giữ tiền mà làm ăn, lo cho tương lai”. Nhưng dù bố mẹ có nói thế nào thì tôi vẫn quyết tâm sẽ xây nhà và chọn ngày đẹp khởi công ngay.

Đêm trước ngày phá dỡ ngôi nhà cũ, tôi đang ngủ say bỗng dưng tỉnh giấc. Định đi xuống nhà vệ sinh, tôi khựng lại khi thấy tiếng bố mẹ thì thầm trong căn phòng ngủ nhỏ.

– “Tôi thấy áy náy lắm bà ạ. Bố mẹ đẻ của nó cũng khổ lắm, đáng lẽ họ mới là người được sống trong căn nhà khang trang chứ không phải chúng ta”, tiếng bố tôi trầm trầm.

– “Hay chúng ta nói cho con nghe sự thật đi ông, vẫn còn kịp”, mẹ tôi tiếp lời.

– “Không được, tôi sợ con sẽ sốc khi biết sự thật. Bao năm nay đã có lúc tôi quên mất nó là con nuôi của mình. Tôi coi nó như con đẻ”…

Tai tôi ù đi khi nghe câu chuyện của bố mẹ. Không giữ được bình tĩnh, tôi liền gõ cửa và liên tục hỏi: “Bố mẹ nói gì? Nói lại cho con nghe”.

Hóa ra tôi chỉ là con nuôi của bố mẹ. Năm xưa, bố mẹ nuôi kết hôn muộn. Cưới mấy năm chưa có con, mẹ tôi đi khám thì phát hiện bị bệnh suy buồng trứng sớm nên không thể sinh nở. Sau này, họ xin tôi từ một người bà con xa về nuôi. Được vài năm thì bố mẹ nuôi đưa tôi về quê sinh sống. Thỉnh thoảng, họ vẫn liên lạc với bố mẹ ruột của tôi. Hai bên gia đình đều thống nhất không cho tôi biết sự thật để tránh làm xáo trộn cuộc sống của tất cả mọi người.

Bố mẹ nuôi từ chối việc xây nhà. Ông bà nói tôi hãy về nhận bố mẹ ruột, hỗ trợ họ vì cuộc sống của họ cũng khó khăn. Năm xưa, bố mẹ ruột của tôi vì quá nghèo mới phải cho tôi đi.

Sự thật làm tôi quá sốc, buồn bã và hoang mang suốt cả tháng trời. Nhưng suy nghĩ kỹ, tôi thấy cả bố mẹ ruột và bố mẹ nuôi của tôi đều không có lỗi nên quyết định tìm về nhận ruột thịt.

Về chuyện xây nhà, tôi sẽ hỗ trợ cả cho bố mẹ nuôi và bố mẹ ruột một căn nhà mới khang trang để an hưởng tuổi già.

Advertisement

By admin